Hiển thị các bài đăng có nhãn blog. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn blog. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 14 tháng 11, 2013

Mùa Đông Hà Nội Trong Tôi !!!

Ta tìm cho mình một mùa đông tròn vẹn... cô đơn ... và hoang hoải. Để thấy mình đã có rất nhiều và mất đi cũng rất nhiều... Có đôi lúc thấy mình khao khát cháy bỏng được hạnh phúc , có đôi lúc thấy buồn đến tái tê trong cuộc đời nhưng khi đông đến làm ta thấy mình nhỏ bé trầm mặc nhưng lại rất mạnh mẽ và luôn khát khao được sống hơn bao giờ hết !

Có ai đó có lúc nỗi cô đơn biến thành sự lặng câm trong một nỗi sợ hãi ???

"Cảm giác cô đơn mới thật khủng khiếp làm sao. Tôi cần sự quan tâm của một ai đó,thực sự cần lắm, cần một vòng tay từ phía sau để chở che. Cần nghe một giọng nói quen thuộc đó, cần ai đó ở bên tôi lúc này nhất là khi đông đến. Phố đêm tĩnh lặng, cái lạnh dường như tan vào từng con phố nhỏ... quán vắng vỉa hè trên từng góc phố ….thấy tê tái... một cảm giác quen thuộc . "

Đông đến để ta biết rằng nếu đã có một bàn tay ủ ấm bàn tay của mình trong mùa đông này đã là hạnh phúc!

Bất chợt đông về trên phố sau những cơn mưa nhỏ. Bất chợt ta thấy cảm nhận được cái lạnh đầu mùa. Mùa đông Hà Nội mang về hơi nóng của ngô luộc, hơi thơm của khoai nướng và mùi vali của những chiếc bánh chuối nóng hổi trên những con hàng ngày ta đã qua và còn đọng lại chút hương sữa cuối Thu.





Bất chợt đông về khi ta còn ngái ngủ, cái lạnh của mùa đông làm cho ta không muốn chui ra khỏi chăn ấm khi mỗi sáng thức dậy. Mùa đông về cho ta cảm giác được nằm trong chăn ấm, nằm nghe gió bấc thổi trên từng nóc nhà, để cho ta gặm nhấm những kỉ niệm mùa đông xa ngái và có đôi chút ta hoài niệm về những gì đã qua.

Bất chợt mùa đông mang theo những cơn gió lạnh len vào từng góc phố, từng ô cửa nhỏ mỗi sáng thức dậy. Bất chợt cho ta thấy được cái ấm áp của những tia nắng vào buổi bình minh. Đông về làm cho ta thấy nhớ bát bún ốc cay cay, vị ngọt bùi của hạt dẻ nóng hay đơn giản là vị đậm đà của tách cafe nóng.

Bất chợt đông về thổi rụng những chiếc lá vàng còn sót lại của mùa thu, lại nhớ về những ngày bé thơ được mẹ nướng cho củ khoai mỗi khi đi học về hay những ngày đã qua sao mà vui đến thế.

Đông về làm cho ta thèm cái cảm giác cả nhà quây quần bên mâm cơm nóng, thèm cái cảm giác còn bé được mẹ chan cho từng muỗm canh nóng hổi. Bất chợt đông về làm cho ta thấy nhớ quê nao lòng. Mùa đông này ở quê chắc là đang se lạnh chút hương vị của muối biển, đó chính là hương vị quê trong tôi, đôi khi có vị mặn trên đôi môi mỏng và bé nhỏ.

Bất chợt đông về trên phố, thấy những đôi tình nhân tay trong tay mà thấy dường như mùa đông tán biến. Thấy những chiếc áo ấm đủ màu như những bông hoa đang khoe sắc, thấy những bông cúc còn sót lại của mùa thu vẫn đong đưa theo gió. Thấy nhớ cảm giác mùa đông khi đọc "gió lạnh đầu mùa" hay "chiếc lá cuối cùng".

Bất chợt đông về thấy nhớ, thấy chạnh lòng, thấy cô đơn trống vắng...





Sáng nay trời thật lạnh. Đã lâu lắm rồi ta không lang thang 1 mình như thế này. Hít một hơi thật sâu tận hưởng cái không khí lạnh của mùa đông  tràn vào lồng ngực... buốt nhẹ... Bao nhiêu cho đủ để lấp đầy cả mùa đông trong em? 

Liệu bao nhiêu cho đủ nhỉ ?

Hanh hao quá.. nắng hanh hao... và gió hanh hao...
Hưhao quá.... cuộc sống hư hao... và .. con người hư hao...
Chênh vênh quá... quá khứ chênh vênh... và hiện tại chênh vênh....
Nhiều lắm những nỗi nhớ không tên...
Nhiều lắm những tiếng cười đã mất đi, mà giờ đây thay bằng im lặng và nước mắt...
Nhiều lắm những quan tâm mà ai đó dành cho ta .. và giờ .. là dành cho người khác...
Nhiều lắm những hy vọng về tương lai... để rồi hiện tại ta chìm trong vô vọng...
Nhiều lắm niềm tin về con người... và để rồi ta không còn niềm tin nữa...

Luôn mải miết kiếm tìm những mảnh ghép cuộc đời chênh vênh ấy. Có những mảnh đã ghép vào ... rồi vỡ vụn..., từng mảnh nhỏ cứ găm lại trong từng nỗi nhớ, như thủy tinh găm sâu vào trong da thịt... nhức nhối lắm....

Cuộc sống này như những thước phim quay nhanh chắp vá lại. Và con người vừa như  kịch bản dựng sẵn, vừa như diễn viên cố gồng mình cho những kịch bản đó.

... Gió táp vào mặt em lạnh buốt...
... mắt cay ...... cười buồn...và ... mi ướt...

Nhưng giờ đây ta đang rất hạnh phúc !!! Bởi đôi khi trong cuộc sống ta cứ buồn , ta cứ phải vấp ngã thật sâu, thật đau…và khi ấy ta sẽ hạnh phúc khi được làm chính mình. Được sống cho  chính mình.

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Chớm đông !

Thế là mùa thu cũng tiếc nuối đi qua khi những chiếc lá thôi rơi xuống mặt đường. Mặt trời bắt đầu lên muộn, vài tia nắng yếu ớt vắt lửng lơ nơi bậu cửa. Mùa đông len lỏi trở về trong cơn gió chuyển mùa hanh hao.

Chớm đông

  
Bất giác, em nghe cái trở mình khe khẽ của đất trời. Trời ủ mây nên xám xịt, ủ rủ như ngày nắng tắt. Trên những tàng cây lá thôi xào xạc, rụng vàng héo úa. Những trái bàng già rơi lộp độp khi cơn gió khẽ đưa mình lướt qua.

Tiết trời bây giờ chưa đủ lạnh khiến người ta phải chui trong khăn áo dày cộm nhưng hễ ra đường lại nghe mẹ nhắc nhở khoác thêm chiếc áo, gió giao mùa nhẹ thôi nhưng dễ cảm không chừng. Thương ba bắt đầu sụt sùi vì căn bệnh viêm xoang đáng ghét, cơ thể cũng thành cái máy dự báo thời tiết mỗi khi chuyển mùa.

Mẹ bắt đầu soạn sửa chăn ấm, chuẩn bị cho ngày đông giá. Lại đoán già đoán non, không biết năm nay đông có lạnh hơn năm ngoái. Mấy cô em gái rủ nhau dạo phố, mái tóc dài thả nhẹ, yêu kiều hờ hững bờ vai.

Mới hơn năm giờ chiều mà mặt trời đã đi ngủ. Đàn chim vội vã về tổ, người cuống quýt trở về tổ ấm quây quần bên mâm cơm. Hình như trời bắt đầu lạnh, con người ta lại có ý thức cần phải bên nhau.

Chập tối, bạn và em rủ nhau dạo phố. Đêm về, lớp sương mỏng tang bay nhè nhẹ, lạnh se sắt. Ngang qua đoạn nào đó, em nghe lòng mình lắng lại khi bắt gặp quỳnh hương nhà ai vừa chớm nở, hương dìu dịu, thanh tao. Một vài ngôi nhà đóng cửa lặng lẽ ngủ sớm. Tình nhân trên đường ôm chặt lấy nhau. Trời độ này, ngọt ấm sao cho những yêu thương chân thành ấy.

Thành phố bây giờ có lẽ cũng đã vào đông. Nhớ nhiều năm về trước, em từng đắm mình trong cái chớm đông ở đó biết bao, những buồn những vui rồi cũng ở lại cùng mùa.

Phố bây giờ hẳn đã ấm lên bởi những hàng khoai lang nướng, bắp nướng nghi ngút khói. Bạn bảo, thật thú vị khi rón rén cầm củ khoai nóng hổi trên tay, rồi hít hà vị đồng quê quen thuộc.

Ngày nhỏ, cứ mỗi lần mẹ nấu cơm, em cũng giấu mẹ vùi một củ khoai trong bếp lửa, khoai chín tỏa mùi thơm chẳng thể nào giấu nổi. Nghe mẹ cười bao dung, nướng cho hai chị em mấy củ khoai to, ăn no quên cả cơm.

Các quầy hàng ở chợ đã bắt đầu bán len, phố bỗng rực rỡ bởi bao màu sắc tươi vui của đồ len, áo ấm. Ngày xưa, cứ độ này, em và bạn lại chen chúc nhau ở hàng len để chọn len, chọn màu. Rồi đêm ngày hì hụi, cắm cúi đan móc đủ cho mỗi người yêu thương một cái.

Chớm đông, bỗng dưng thấy ấm áp vô cùng khi có người hỏi nhẹ “lạnh không em”. Rồi cười nhẹ bẫng khi nhận ra đông này có thể lạnh nhưng lòng đã ấm hơn nhiều. Hóa ra lạnh ấm gì cũng bởi thiếu đủ một bàn tay. Vui buồn gì cũng bởi lòng nặng nề trầm tư hay thanh thản yên bình.

Đêm ít sao, tìm mãi cũng chẳng thấy một vì sao nào đang trốn. Thảng hoặc, tiếng côn trùng văng vẳng, ri rả đều đặn như một bản nhạc không lời. Cứ như mùa ở lại, mùa đi cũng đều đặn lắm nhưng người ta ngỡ vội quá chừng.

Bỗng nhiên, thèm được ôm chú gấu bông to sụ rồi mân mê trang sách cả đêm, để sáng mai ngủ nướng quên thì giờ. Người ta sẽ thèm khát nhiều lắm, nhưng thèm nhất là hơi ấm thương yêu để khỏa lấp những cái lạnh thấu da thấu thịt đang về.

Bạn lại buồn, bởi thấy rét lên ở phía bờ tim đang trống trải nơi kia. Đường dài thăm thẳm quá, mới chớm đông thôi mà đã muốn đông tàn vì cảm giác cô đơn bắt đầu cựa quẫy.

Lạ thật, cứ đông về, người ta lại mênh mang thứ cảm xúc mơ hồ, chẳng rõ là vui buồn chỉ biết cái cô đơn cứ chòng chành trong suy nghĩ. Bao người mạnh mẽ, bản lĩnh nhường ấy cũng nhu mì bé nhỏ trước mùa đông. Chỉ là chớm đông thôi mà, nên hãy giữ tâm mình khoan run rẩy.
 Nguồn Sưu Tầm