Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Em chan' anh roi`

'Em đã chán anh lắm rồi!'

Em muốn nói với anh rằng: dù rất yêu anh nhưng em đã quá chán với cách đối xử của anh lắm rồi…


Có lẽ anh chẳng bao giờ nghĩ em sẽ thốt lên những lời đó phải không? Khi mà tình yêu thương em dành cho anh quá lớn, và trong mắt anh, em bao giờ cũng là một cô gái hiền lành, thậm chí, có phần nhu nhược? Từ khi chúng mình yêu nhau, tất cả mọi việc, em đều chiều theo ý anh. Cái gì cũng do anh quyết định, cái gì anh làm cũng đúng.

Anh đã rất hài lòng khi có một cô người yêu như em. Đi đâu anh cũng “khoe” em “ngoan ngoãn, biết nghe lời”. Đã có lúc em rất tự hào vì điều đó. Nhưng giờ thì em thực sự thấy mệt mỏi. Em chỉ là một cái bóng đứng bên cạnh anh, không hơn không kém. Em không thấy được tình yêu thẳm sâu, chân thành mà anh dành cho em. Anh chỉ biết đòi hỏi em phải thế này, thế kia. Và khi em không thực hiện theo ý muốn của anh, anh bỏ mặc, không đoái hoài gì đến em. Phải chăng anh xem đó như là một sự trừng phạt?

Em đi chơi với đồng nghiệp ở cơ quan, anh giận và bảo em “đàn đúm”. Chiều ý anh, kể từ lần đó trở về sau em không tham gia vào bất cứ hoạt động gì ở công ty nữa. Đến nỗi, nhiều người bảo rủ em đi chơi còn khó hơn cả… mua nhà ở Hà Nội. Em chỉ biết cười trừ và viện ra vô số lý do, nào là bận việc gia đình, sức khỏe không cho phép… để không phải giao lưu nhiều nữa.

Nhưng khi em ở nhà thì anh lại bù khú với bạn bè. Anh không có thời gian dành cho em. Anh biến em trở thành một con người thụ động, ngồi chờ anh ban phát tình cảm lúc nào không hay. Rảnh thì anh đến, còn không thì thôi. Có đợt, phải đến nửa tháng chúng ta không hề gặp nhau chỉ vì anh bận.

Em đã chấp nhận, cố sức hiểu và thông cảm. Nhưng rồi anh lại liên tục làm em thất vọng. Anh cứ đi biền biệt. Lúc đến với em lại vội vàng, mệt mỏi và hay cáu gắt. Có lúc, em đã tự dằn vặt mình rất nhiều vì không biết cách yêu, không biết cách làm cho anh hạnh phúc. Em nhẹ nhàng hỏi han, anh gắt. Em chăm sóc, anh gắt. Em thờ ơ, anh cũng gắt. Em không biết như thế nào là đúng nữa.


Tình yêu em dành cho anh vẫn còn, nhưng sao em thấy mình thật xa lạ khi ở bên cạnh anh.

Yêu nhau là dằn vặt và làm khổ nhau hả anh? Bởi em thấy chưa có ngày nào chúng mình bình yên. Chưa cưới nhưng anh luôn có ý muốn sở hữu tất cả những thứ riêng tư của em. Mỗi lần đến nhà, anh lục lọi các ngăn tủ, đọc nhật ký cũng như rà soát điện thoại của em mà không cần hỏi ý kiến. Nhưng nếu em có ý đó với những thứ riêng tư của anh, anh lại bảo: “Em đang kiểm soát anh đấy à?”.

Hiếm khi em được anh đưa đi chơi với bạn bè của anh. Đến nỗi nhiều người bạn của anh phải “đánh tiếng”: “Thằng Hoàng giấu người yêu kỹ quá. Sợ anh em cướp hay sao thế?”. Em có thắc mắc thì anh lại bảo anh không có thời gian, yêu nhau cần gì nhiều người biết. Em cũng biết là như thế, nhưng trong em luôn có những câu hỏi: “Có phải anh không yêu em thật lòng? Có phải em xấu xí và không xứng với anh nên anh không muốn em đi cùng, hay là anh đang giấu diếm em chuyện gì đó?”.

Đến nhà anh, anh luôn kiếm cớ mắng mỏ em để thể hiện quyền uy của mình. Anh nói đó cách để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông với bố mẹ anh. Mẹ anh ghét nhất cái kiểu con gái chưa là gì mà cứ suốt ngày nhõng nhẽo, mè nheo đòi người yêu làm cho cái này đến cái khác. Nhưng em không cư xử như thế, em vẫn là người biết phép tắc. Vậy mà anh khi nào cũng trừng mắt và nặng lời với em.

Anh biết em yêu anh, và hình như với anh, điều đó đồng nghĩa với việc em phải phụ thuộc. Có gì không vừa ý, anh đều đòi chia tay. Anh bảo chúng ta không hợp nhau, anh muốn em phải như người này, người kia, anh muốn em cư xử khôn khéo hơn, anh muốn em ăn mặc như cô người mẫu anh thích, bất chấp việc em có hợp hay không. Em thấy mình phải trở thành một người khác để hợp với những suy nghĩ và sở thích của anh.

'Em đã chán anh lắm rồi!',

Yêu nhau là dằn vặt và làm khổ nhau hả anh? Bởi em thấy chưa có ngày nào chúng mình bình yên. (Ảnh minh họa)

Những lúc em cần anh nhất, anh lại không thể đến. Anh chỉ biết nói “anh bận” rồi cúp máy, không hề để ý xem cảm giác của em lúc đó như thế nào. Nhớ lần em bị ngã xe, em gọi điện cho anh nhiều lần nhưng anh chỉ bảo: “Chỉ xây xát nhẹ thôi, có gì đâu mà em phải la toáng lên. Em nhờ những người xung quanh ấy”. Em đã òa khóc tức tưởi giữa đường khi nghe anh nói thế. Người qua đường nghĩ em bị ngã đau, chỉ riêng em mới biết rằng trái tim mình đang đau vì một nỗi đau khác

Anh à!Chưa đi đến hôn nhân nhưng em thực sự đã rất mệt mỏi rồi. Tình yêu em dành cho anh vẫn còn, nhưng sao em thấy mình thật xa lạ khi ở bên cạnh anh. Em phải làm những điều em không hề muốn. Tình yêu thật sự đâu cần như thế hả anh. Em vẫn có thể làm mọi thứ vì anh, nhưng em vẫn muốn điều đó xuất phát từ tận đáy lòng mình chứ không phải làm để chứng tỏ cho thiên hạ biết chúng ta đang yêu nhau, chúng ta đang hạnh phúc.

 Có lẽ chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa. Có lẽ anh sẽ ngạc nhiên khi thấy em “kể tội” anh như thế này. Nhưng thời gian đã làm cho em thấy mình không phải là người cần cho anh. Em đã thực sự chán anh rồi, bởi em đã trông chờ rất nhiều vào sự thay đổi của anh nhưng mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.

Em sẽ ra đi, vì nếu em ở lại, em sẽ không được là chính mình, và anh cũng sẽ cảm thấy khó khăn trong việc kiếm tìm một người phụ nữ mới. Tạm biệt anh!

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

Giá cứ một vợ một chồng



Thứ Sáu, ngày 17/06/2011, 05:00

Ở lâu với vợ nhiều người sinh chán dù rằng vợ họ chẳng có lỗi lầm gì.

Người ta thường nói, đàn ông ‘cảm thèm chóng chán’, chẳng mấy gã chịu cảnh một vợ. Nhất là những kẻ lắm tiền, nhiều của, ắt sẽ sinh chứng này, tật nọ, đem tiền theo gái hoặc bao các cô chân dài. Cũng không thể tùy tiện mà quy kết cho họ cái tội không chung thủy ấy nhưng ‘không có lửa làm sao có khói’. Chắc phải tất cả những rất nhiều người vợ đã phải chịu cảnh chồng chung.

Có người thì đứng từ xa nhìn chồng, không dám oán thán nửa lời bởi bản thân họ đang sống nhờ vào đồng tiền của chồng, nhờ chồng mà có cuộc sống sung sướng. Còn có những bà vợ thì dù chồng ở đâu, làm gì với cô nào cũng moi móc ra được tận nơi, tận chốn để mà đánh ghen. Sau những đòn ghen ấy, cả hai bên đều chịu thiệt thòi, cuộc sống trở nên căng thẳng. Ghê gớm thì những kẻ thứ ba phải chịu những đòn ghen hiểm ác. Nhưng cũng có những người vợ lại dũng cảm bỏ chồng ra đi chỉ vì họ nghĩ, chồng đã chẳng còn  yêu mình. Và rồi một cuộc hôn nhân vốn hạnh phúc lại tan vỡ vì một kẻ xen ngang.

Ở lâu với vợ nhiều người sinh chán dù rằng vợ họ chẳng có lỗi lầm gì. Hoặc do các mối quan hệ xã hội, họ phải lòng một cô gái trẻ nào đó hay  bị các cô nàng dụ dỗ, rồi mê muội, quên hết vợ con. Từ đó, các ông chồng thường kiếm cớ bận việc, đi công tác này nọ để trốn đi với bồ, chẳng thể nào quan tâm được, vợ con đang làm gì, ở nhà sống ra sao những ngày tháng đó.

Nhiều bà vợ cứ than thân trách phận, không hiểu mình đã gây ra lỗi lầm gì để chồng phản bội mình, theo người khác. Chẳng có lý do gì ngoài việc, họ đã chán nếu như bạn đúng là một người vợ mẫu mực.

Giá cứ một vợ một chồng, Eva tám chuyện, vo chong chan nhau, vo chong, chuyen gia dinh, chuyen vo chong, hanh phuc gia dinh, ngoai tinh

Ở lâu với vợ nhiều người sinh chán dù rằng vợ họ chẳng có lỗi lầm gì.
(ảnh minh họa)


Trớ trêu hơn là cảnh các ông chồng lại chịu nín nhịn việc vợ mình đi ngoại tình. Người chồng thua kém người vợ, vợ giỏi hơn chồng cũng là một trong những nguyên nhân khiến những cô vợ lắm tiền, nhiều của ấy có quan hệ ngoài luồng. Bản thân họ cho rằng họ tài giỏi, chồng họ thấp kém, nên không dám nửa lời nói, phản kháng, họ muốn làm gì thì làm chỉ cần bằng đồng tiền của mình. Đó là những suy nghĩ nông cạn và sai lầm.

Nhiều cô vợ để chứng tỏ bản lĩnh của mình rằng, chồng đi ngoài tình được thì vợ cũng có thể làm được. Và rồi, cuộc sống gia đình chỉ là giả tạo, hai người đi hai hướng, tìm những thú vui riêng của mình mà chẳng bao giờ để ý đến cảm nhận của con cái.

Con cái sinh ra cần được cha mẹ chăm sóc, nuôi dưỡng bằng những tình cảm tốt đẹp nhất. Bố mẹ có sống tốt, có bao bọc thì chúng mới lớn lên bằng tình thương yêu, sự chân thành được. Biết bao đứa trẻ vì chứng kiến bố mẹ cãi vã, gia đình đổ vỡ từ sớm mà sinh ra hư hỏng.

Cuộc sống là vậy, đôi khi cần biết chấp nhận, cần có lập trường. Hạnh phúc gia đình phải được vun đắp từ hai người, có sự cố gắng của cả hai bên. Nếu xảy ra lỗi lầm, thẳng thắn chia sẻ, góp ý để cuộc sống trở nên hoàn thiện hơn. Cứ sa ngã vào những thú vui bên ngoài, không tình yêu, tất cả chỉ là chớp nhoáng, rồi một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra hạnh phúc không phải chỉ đơn giản như vậy. Có cùng nhau vượt qua sóng gió, khó khăn thì mới biết trân trọng nhau, yêu thương nhau hơn. Vợ chồng là thứ tình cảm thiêng liêng và tình nghĩa như vậy.

Giá như cuộc sống này cứ đơn giản, không phức tạp, giá cứ một chồng một vợ thì hạnh phúc và yên bình biết mấy!


Thứ Ba, 7 tháng 6, 2011

Ngày chia tay anh......

Em thật không ngờ tình yêu của mình lại chỉ có bấy nhiêu ngày thôi, Lỗi do anh chăng ? Hay lỗi đó là do em hả anh ? Em thực sự  đã đòi hỏi quá cao về sự quan tâm hay lỗi do anh quá thờ ơ , và không quan tâm đến những ý nghĩ của em,....... Ngày 06/ 06 đã gần một tuần rồi chúng ta không gặp nhau, em cứ ngỡ rằng mình sẽ lại vui vẻ hạnh phúc như những ngày qua nhưng không hiểu sao e lại nói chia tay anh... Anh ak, em biết anh sẽ rất buồn và em cũng vậy nếu nói thực ra thì trong tâm em không muốn thế nhưng có lẽ cũng bởi một phần nhỏ từ phía gia đình em ....Bố mẹ e đã nói đến chuyện của mình rất nhều, cả bà ngoại em nữa, những lúc như thế e thấy lòng tê tái, giá buốt mà không sao nói lên lời , em đã không giám công nhận là em yêu anh trước mặt bố và mẹ ....Phải chăng em ích kỷ quá đúng không anh... Em ngay lúc này đây em cũng không biết phân biệt được nhưng có lẽ em cũng thấy mình hơi tệ hơi phụ bạc với tình yêu của anh...

Nhớ đến những ngày mình bên nhau em thật vui, anh đã chia sẻ cùng em mọi điều...quan tâm động viên em khi em cần được chia sẻ nhất , em khao khát có thể níu giữ nó được nhiều hơn thế anh ạ.




Em sẽ không bao giờ quên

Em tệ quá ..... Anh lên giận em mới phải vì lần nào em cũng nói cha tay , đã vậy em còn tỏ ra mình rất cứng rắn và nói nó một cách hết sức đơn giản nhưng anh nào biết rằng đằng sau những vẻ bề ngoài đó là trái tim yêu anh hết mực muốn và khao khát được giữ anh mãi cho riêng mình...Nhiều lúc em đã nghĩ anh thực sự không cần em,  :" Hoa phượng đỏ rực cả một góc trời,
bằng lăng tím bao phủ in bóng dưới mặt hồ tím ngắt , 
không khí hôm nay thật tuyêt ,cớ sao lòng ta buồn man mát ?
Có phải chăng khi yêu là thế sao? 
Ta chợt vu vơ nghĩ về những câu nói đó
'Anh yêu em nhưng nó là không nhiều ...'
Em tự hỏi:' Đến khi nào thì anh yêu em nhiều hơn đây?'
Phải chăng em cho đi như thế vẫn là chưa đủ? 
..................................
Không khí buồn man mát , se lạnh của tiết trời đầu hè dịu mát , bất chợt ta muốn viết cái j đó níu giữ cho riêng mình chăng? ....
Và em lại chợt nghĩ: 'Em là gì của anh, và anh là gì của em đây
Lẽ nào trong trái tim anh em chưa là gì cả? '
Liệu :" Anh có thực sự cần em không?"  "
Hôm đó em thực sự rất buồn , em đã đi công viên một mình , nghĩ lan man về mấy câu nói của anh....nhiều lúc em thấy tủi thân lắm...Nhưng em đa nghĩ rất kỹ và mới đưa ra quyết định đó bởi vì em không muốn rằng buộc sự tự do của anh . Anh đã nói với em :"Anh là người vô tâm" nhưng em thì lại rất cần được quan tâm....Cũng có thể sau này anh khi có người yêu mới đối với họ thì anh là người đàn ông tốt, biết quan tâm nhưng đối với em thì như thế vẫn là chưa đủ anh ak.....Em mong anh hiểu và thông cảm cho em một cách chân thành . Trước đây em có nằm mơ cũng không giám nghĩ mình sẽ nhận được sự quan tam chăm sóc của anh nhưng điều không ngờ đó đã đến với em và em đã rất hạnh phúc nhưng bây giờ thì em nhận ra rằng nó không bao giờ hoàn toàn thuộc về em.....em là người con gái không để lại ấn tượng gì trong anh như bao người con gái mà anh đã từng yêu, tình yêu này cũng không có gì để anh đánh đổi những gì mình đang có......

 
Tam biệt anh em luôn yêu anh người hỡi
Anh ơi, anh hãy quên em đi để sống một cuộc sống thật tốt anh nhe.....rồi anh sẽ tìm được người con gái tốt hơn em gấp nhiều lần, xinh đẹp và duyên dáng hơn em gấp nhiều lần anh nhỉ.................................Em mong sao ngày đến thật nhanh....Cảm ơn anh về tất cả những gì anh đã làm vì em, cảm ơn anh rất nhiều vì trong suất thời gian qua anh đã yêu thương,che chở và bao bọc em...và em cũng muốn nói " Xin Lỗi, Em xin lỗi anh, H ak  " ,