Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

Em chan' anh roi`

'Em đã chán anh lắm rồi!'

Em muốn nói với anh rằng: dù rất yêu anh nhưng em đã quá chán với cách đối xử của anh lắm rồi…


Có lẽ anh chẳng bao giờ nghĩ em sẽ thốt lên những lời đó phải không? Khi mà tình yêu thương em dành cho anh quá lớn, và trong mắt anh, em bao giờ cũng là một cô gái hiền lành, thậm chí, có phần nhu nhược? Từ khi chúng mình yêu nhau, tất cả mọi việc, em đều chiều theo ý anh. Cái gì cũng do anh quyết định, cái gì anh làm cũng đúng.

Anh đã rất hài lòng khi có một cô người yêu như em. Đi đâu anh cũng “khoe” em “ngoan ngoãn, biết nghe lời”. Đã có lúc em rất tự hào vì điều đó. Nhưng giờ thì em thực sự thấy mệt mỏi. Em chỉ là một cái bóng đứng bên cạnh anh, không hơn không kém. Em không thấy được tình yêu thẳm sâu, chân thành mà anh dành cho em. Anh chỉ biết đòi hỏi em phải thế này, thế kia. Và khi em không thực hiện theo ý muốn của anh, anh bỏ mặc, không đoái hoài gì đến em. Phải chăng anh xem đó như là một sự trừng phạt?

Em đi chơi với đồng nghiệp ở cơ quan, anh giận và bảo em “đàn đúm”. Chiều ý anh, kể từ lần đó trở về sau em không tham gia vào bất cứ hoạt động gì ở công ty nữa. Đến nỗi, nhiều người bảo rủ em đi chơi còn khó hơn cả… mua nhà ở Hà Nội. Em chỉ biết cười trừ và viện ra vô số lý do, nào là bận việc gia đình, sức khỏe không cho phép… để không phải giao lưu nhiều nữa.

Nhưng khi em ở nhà thì anh lại bù khú với bạn bè. Anh không có thời gian dành cho em. Anh biến em trở thành một con người thụ động, ngồi chờ anh ban phát tình cảm lúc nào không hay. Rảnh thì anh đến, còn không thì thôi. Có đợt, phải đến nửa tháng chúng ta không hề gặp nhau chỉ vì anh bận.

Em đã chấp nhận, cố sức hiểu và thông cảm. Nhưng rồi anh lại liên tục làm em thất vọng. Anh cứ đi biền biệt. Lúc đến với em lại vội vàng, mệt mỏi và hay cáu gắt. Có lúc, em đã tự dằn vặt mình rất nhiều vì không biết cách yêu, không biết cách làm cho anh hạnh phúc. Em nhẹ nhàng hỏi han, anh gắt. Em chăm sóc, anh gắt. Em thờ ơ, anh cũng gắt. Em không biết như thế nào là đúng nữa.


Tình yêu em dành cho anh vẫn còn, nhưng sao em thấy mình thật xa lạ khi ở bên cạnh anh.

Yêu nhau là dằn vặt và làm khổ nhau hả anh? Bởi em thấy chưa có ngày nào chúng mình bình yên. Chưa cưới nhưng anh luôn có ý muốn sở hữu tất cả những thứ riêng tư của em. Mỗi lần đến nhà, anh lục lọi các ngăn tủ, đọc nhật ký cũng như rà soát điện thoại của em mà không cần hỏi ý kiến. Nhưng nếu em có ý đó với những thứ riêng tư của anh, anh lại bảo: “Em đang kiểm soát anh đấy à?”.

Hiếm khi em được anh đưa đi chơi với bạn bè của anh. Đến nỗi nhiều người bạn của anh phải “đánh tiếng”: “Thằng Hoàng giấu người yêu kỹ quá. Sợ anh em cướp hay sao thế?”. Em có thắc mắc thì anh lại bảo anh không có thời gian, yêu nhau cần gì nhiều người biết. Em cũng biết là như thế, nhưng trong em luôn có những câu hỏi: “Có phải anh không yêu em thật lòng? Có phải em xấu xí và không xứng với anh nên anh không muốn em đi cùng, hay là anh đang giấu diếm em chuyện gì đó?”.

Đến nhà anh, anh luôn kiếm cớ mắng mỏ em để thể hiện quyền uy của mình. Anh nói đó cách để chứng tỏ bản lĩnh đàn ông với bố mẹ anh. Mẹ anh ghét nhất cái kiểu con gái chưa là gì mà cứ suốt ngày nhõng nhẽo, mè nheo đòi người yêu làm cho cái này đến cái khác. Nhưng em không cư xử như thế, em vẫn là người biết phép tắc. Vậy mà anh khi nào cũng trừng mắt và nặng lời với em.

Anh biết em yêu anh, và hình như với anh, điều đó đồng nghĩa với việc em phải phụ thuộc. Có gì không vừa ý, anh đều đòi chia tay. Anh bảo chúng ta không hợp nhau, anh muốn em phải như người này, người kia, anh muốn em cư xử khôn khéo hơn, anh muốn em ăn mặc như cô người mẫu anh thích, bất chấp việc em có hợp hay không. Em thấy mình phải trở thành một người khác để hợp với những suy nghĩ và sở thích của anh.

'Em đã chán anh lắm rồi!',

Yêu nhau là dằn vặt và làm khổ nhau hả anh? Bởi em thấy chưa có ngày nào chúng mình bình yên. (Ảnh minh họa)

Những lúc em cần anh nhất, anh lại không thể đến. Anh chỉ biết nói “anh bận” rồi cúp máy, không hề để ý xem cảm giác của em lúc đó như thế nào. Nhớ lần em bị ngã xe, em gọi điện cho anh nhiều lần nhưng anh chỉ bảo: “Chỉ xây xát nhẹ thôi, có gì đâu mà em phải la toáng lên. Em nhờ những người xung quanh ấy”. Em đã òa khóc tức tưởi giữa đường khi nghe anh nói thế. Người qua đường nghĩ em bị ngã đau, chỉ riêng em mới biết rằng trái tim mình đang đau vì một nỗi đau khác

Anh à!Chưa đi đến hôn nhân nhưng em thực sự đã rất mệt mỏi rồi. Tình yêu em dành cho anh vẫn còn, nhưng sao em thấy mình thật xa lạ khi ở bên cạnh anh. Em phải làm những điều em không hề muốn. Tình yêu thật sự đâu cần như thế hả anh. Em vẫn có thể làm mọi thứ vì anh, nhưng em vẫn muốn điều đó xuất phát từ tận đáy lòng mình chứ không phải làm để chứng tỏ cho thiên hạ biết chúng ta đang yêu nhau, chúng ta đang hạnh phúc.

 Có lẽ chúng ta không thể ở bên cạnh nhau nữa. Có lẽ anh sẽ ngạc nhiên khi thấy em “kể tội” anh như thế này. Nhưng thời gian đã làm cho em thấy mình không phải là người cần cho anh. Em đã thực sự chán anh rồi, bởi em đã trông chờ rất nhiều vào sự thay đổi của anh nhưng mọi thứ vẫn không có gì thay đổi.

Em sẽ ra đi, vì nếu em ở lại, em sẽ không được là chính mình, và anh cũng sẽ cảm thấy khó khăn trong việc kiếm tìm một người phụ nữ mới. Tạm biệt anh!