Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Chớm đông !

Thế là mùa thu cũng tiếc nuối đi qua khi những chiếc lá thôi rơi xuống mặt đường. Mặt trời bắt đầu lên muộn, vài tia nắng yếu ớt vắt lửng lơ nơi bậu cửa. Mùa đông len lỏi trở về trong cơn gió chuyển mùa hanh hao.

Chớm đông

  
Bất giác, em nghe cái trở mình khe khẽ của đất trời. Trời ủ mây nên xám xịt, ủ rủ như ngày nắng tắt. Trên những tàng cây lá thôi xào xạc, rụng vàng héo úa. Những trái bàng già rơi lộp độp khi cơn gió khẽ đưa mình lướt qua.

Tiết trời bây giờ chưa đủ lạnh khiến người ta phải chui trong khăn áo dày cộm nhưng hễ ra đường lại nghe mẹ nhắc nhở khoác thêm chiếc áo, gió giao mùa nhẹ thôi nhưng dễ cảm không chừng. Thương ba bắt đầu sụt sùi vì căn bệnh viêm xoang đáng ghét, cơ thể cũng thành cái máy dự báo thời tiết mỗi khi chuyển mùa.

Mẹ bắt đầu soạn sửa chăn ấm, chuẩn bị cho ngày đông giá. Lại đoán già đoán non, không biết năm nay đông có lạnh hơn năm ngoái. Mấy cô em gái rủ nhau dạo phố, mái tóc dài thả nhẹ, yêu kiều hờ hững bờ vai.

Mới hơn năm giờ chiều mà mặt trời đã đi ngủ. Đàn chim vội vã về tổ, người cuống quýt trở về tổ ấm quây quần bên mâm cơm. Hình như trời bắt đầu lạnh, con người ta lại có ý thức cần phải bên nhau.

Chập tối, bạn và em rủ nhau dạo phố. Đêm về, lớp sương mỏng tang bay nhè nhẹ, lạnh se sắt. Ngang qua đoạn nào đó, em nghe lòng mình lắng lại khi bắt gặp quỳnh hương nhà ai vừa chớm nở, hương dìu dịu, thanh tao. Một vài ngôi nhà đóng cửa lặng lẽ ngủ sớm. Tình nhân trên đường ôm chặt lấy nhau. Trời độ này, ngọt ấm sao cho những yêu thương chân thành ấy.

Thành phố bây giờ có lẽ cũng đã vào đông. Nhớ nhiều năm về trước, em từng đắm mình trong cái chớm đông ở đó biết bao, những buồn những vui rồi cũng ở lại cùng mùa.

Phố bây giờ hẳn đã ấm lên bởi những hàng khoai lang nướng, bắp nướng nghi ngút khói. Bạn bảo, thật thú vị khi rón rén cầm củ khoai nóng hổi trên tay, rồi hít hà vị đồng quê quen thuộc.

Ngày nhỏ, cứ mỗi lần mẹ nấu cơm, em cũng giấu mẹ vùi một củ khoai trong bếp lửa, khoai chín tỏa mùi thơm chẳng thể nào giấu nổi. Nghe mẹ cười bao dung, nướng cho hai chị em mấy củ khoai to, ăn no quên cả cơm.

Các quầy hàng ở chợ đã bắt đầu bán len, phố bỗng rực rỡ bởi bao màu sắc tươi vui của đồ len, áo ấm. Ngày xưa, cứ độ này, em và bạn lại chen chúc nhau ở hàng len để chọn len, chọn màu. Rồi đêm ngày hì hụi, cắm cúi đan móc đủ cho mỗi người yêu thương một cái.

Chớm đông, bỗng dưng thấy ấm áp vô cùng khi có người hỏi nhẹ “lạnh không em”. Rồi cười nhẹ bẫng khi nhận ra đông này có thể lạnh nhưng lòng đã ấm hơn nhiều. Hóa ra lạnh ấm gì cũng bởi thiếu đủ một bàn tay. Vui buồn gì cũng bởi lòng nặng nề trầm tư hay thanh thản yên bình.

Đêm ít sao, tìm mãi cũng chẳng thấy một vì sao nào đang trốn. Thảng hoặc, tiếng côn trùng văng vẳng, ri rả đều đặn như một bản nhạc không lời. Cứ như mùa ở lại, mùa đi cũng đều đặn lắm nhưng người ta ngỡ vội quá chừng.

Bỗng nhiên, thèm được ôm chú gấu bông to sụ rồi mân mê trang sách cả đêm, để sáng mai ngủ nướng quên thì giờ. Người ta sẽ thèm khát nhiều lắm, nhưng thèm nhất là hơi ấm thương yêu để khỏa lấp những cái lạnh thấu da thấu thịt đang về.

Bạn lại buồn, bởi thấy rét lên ở phía bờ tim đang trống trải nơi kia. Đường dài thăm thẳm quá, mới chớm đông thôi mà đã muốn đông tàn vì cảm giác cô đơn bắt đầu cựa quẫy.

Lạ thật, cứ đông về, người ta lại mênh mang thứ cảm xúc mơ hồ, chẳng rõ là vui buồn chỉ biết cái cô đơn cứ chòng chành trong suy nghĩ. Bao người mạnh mẽ, bản lĩnh nhường ấy cũng nhu mì bé nhỏ trước mùa đông. Chỉ là chớm đông thôi mà, nên hãy giữ tâm mình khoan run rẩy.
 Nguồn Sưu Tầm

Thứ Ba, 22 tháng 10, 2013

Mong Manh Tình Về !

Anh ! Gửi đến anh những yêu thương vẫn đong đầy trong em .
Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình yêu anh nhiều đến thế ...
Có lần anh đã từng nói :
 - " Thời gian làm cho con tim yếu mềm đi ! "
Khi nghe thấy câu nói đó trong em có một cảm xúc khó tả không biết nên buồn vì tình cảm gượng ép trong suất một thời gian dài anh giành cho em hay vui vì thời gian đã làm anh dần thay đổi... để rồi yêu thương em. Ngày ấy em đã từng nghĩ con tim này đã tổn thương quá lớn, vết thương trong em đã quá sâu khi mối tình đầu dang dở liệu có thể chân thành được với tình yêu cuối nào nữa không nhưng rồi anh đến và cho em nhận ra rằng tất cả những gì quý giá em đã từng có chính là anh.
Em buồn ! Đã từng buồn lắm khi chúng ta xa nhau .....
Thời gian chúng ta yêu nhau không quá dài nhưng cũng đủ để em hiểu anh và em nghĩ anh cũng vậy. Từ sâu thẳm trong trái tim em, em luôn tin anh sẽ là định mệnh của cuộc đời em, em đã từng rất cố gắng để giữ anh lại, cố níu kéo một người muốn buông tay em ... nhưng dường như điều đó là không thể và cuối cùng đã để anh nhẹ nhàng bước đi trong sự im lặng,  em cũng hiểu anh không còn sự lựa chọn nào khác. Gia đình đối với anh và em đều rất quan trọng.
Em đã từng....
           - Mệt mỏi ! Rất mệt mỏi !
      - Và đã từng nghĩ mình sẽ mạnh mẽ và bước đi trên con đường dài phía sau mình cho dù không có anh..... và đã cố gắng để quên anh ! Quên anh đi thật nhanh.
Em đã cố quên đấy chứ, nhưng với em thật quá đỗi khó khăn. Quên một người mà em đã yêu hơn cả mạng sống của mình, quên một người mà em đã yêu bằng tất cả những gì mình có, bằng tất cả những tổn thương ngày đó...thật sự chẳng phải là điều dễ dàng gì. Quên ư, ừ thì bảo quên, nhưng đâu biết càng cố quên thì nỗi nhớ lại da diết và dày thêm.
Nhớ ngày đó !
Anh đã đến bên em lúc đau khổ nhất, tưởng rằng sẽ không còn tin tưởng vào thứ tình cảm gọi là yêu thương gì đó nữa, ngỡ trái tim đã vỡ tan từ ngày đó..., ngỡ rằng mình đã trở thành một cái xác không hồn, thì anh đã đến nắm lấy bàn tay em trong ngày mưa lạnh giá đó, và ban cho em cuộc sống chứa đựng đầy sự lạc quan, đong đầy những dự định về cuộc sống của hai chúng ta......
Nhưng khi anh không còn bên cạnh em nữa ....trong em là một cảm xúc vô vị, tẻ nhạt đôi khi trên con đường quen thuộc đó vô tình em thấy anh trong suy nghĩ mơ hồ của mình....em nhận ra rằng trong em là một khoảng trống vô hình, một sự cô đơn đến tê buốt ,lạnh giá... như cái lạnh tê người của mùa đông vậy !
Những cơn mưa cuối Hạ đầu Thu hơi se lạnh, nỗi nhớ anh thêm nhiều....khi ấy em chỉ muốn chạy đến bên anh, Ở đó chắc thời tiết dễ chịu không đỏng đảnh như nàng Thu ngoài Hà Nội anh nhỉ.... chắc vì thế mới có thể giữ anh ở lại lâu đến vậy.
Thời gian xa anh đã làm em nhận ra rằng : " Em thực sự rất cần anh ! "
         " Cần lắm ! Anh có biết không ? " .
Lần đầu tiên em thật sự cảm thấy thoải mái bên một người như vậy. Thoải mái đến mức, em có thể bộc lộ dễ dàng con người thật của em. Những khó khăn trong em đều muốn chia sẻ cùng anh, muốn được cùng anh vượt qua mọi nỗi nhọc nhằn trong cuộc sống quá xô bồ ngột ngạt nơi thành thị này.
Lần đầu tiên trong đời em cảm thấy hối tiếc khi đã để mất một thứ gì đó quá quý giá, thấy hối hận vì khi xưa yêu anh đã không là người con gái tốt, không quan tâm anh nhiều... em hối hận lắm !
Nếu có thể bắt đầu lại em sẽ thay đổi, để có thể sống thực trong tình yêu của chính mình.
Em sẽ đợi ! Sẽ đợi cho tới khi anh về .
Em tin rằng rồi sẽ có ngày anh trở về và tìm em !
 

Chuyên tình " Ba Chữ H "

“ Em à , không bao giờ như lúc này anh nhớ em nhiều lắm ! Anh không ngủ được nên muốn nhắn tin cho em để em hiểu được trong trái tim anh bây giờ luôn nhớ và yêu em rất nhiều. Những lời em nói hôm nay làm anh cảm thấy dường như nó là ngày hạnh phúc nhất của anh đó. Khi em tỉnh dậy sẽ nhận được tin nhắn của anh….00:03 am”



  

Ba chữ H

Không biết từ khi nào nó có thói quen cầm bút ghi lại tất cả những tin nhắn của anh ra giấy, tám năm yêu anh là tám năm những tin nhắn mà anh gửi cho nó đều được nó ghi lại một cách cẩn thận có cả ngày, tháng ,năm, giờ, phút, giây đã có lúc con bạn thân lườm và bảo nó :

“ Sao mày thừa hơi quá vậy ? “

…nhưng nó vẫn luôn làm theo thói quen đó có lẽ chỉ từ khi nó yêu anh . Giờ đây khi nó đang cầm trên tay những dòng chữ đó do chính tay nó viết nước mắt của nó không ngừng rơi và nó ước : “ Giá như trước đây nó chưa từng ghi lại những tin nhắn đó.“

………………….

Từ nhỏ nó luôn được mọi người yêu quý bởi nó hội tụ tất cả các yếu tố của một người con gái lý tưởng trong mắt mọi người,  nhớ lại câu nói của mẹ đã nói rất đúng : “ Con sau này sẽ lận đận về đường tình duyên lắm đấy, đừng có yêu đương gì sớm “ ấy thế mà lúc đó nó đã cười và chế giễu mẹ nó lo xa . Giờ cũng đã gần một năm kể từ ngày anh xa nó, nhớ tới trước đây khi học cấp hai một lần đi học về nó đã nhìn thấy anh ngoài cổng nhà con bạn , chính vì vẻ đẹp trai có chút hiền lành, có chút học vấn mà đã anh làm cho nó nhìn anh không chớp mắt, ……………

“Hôm nay thời tiết thật dễ chịu nó làm cho con người ta như chút bỏ tất cả mọi ưu tư đi, con đường làng hôm nay sao mà nên thơ quá ? đi nhanh lên thôi phải về nhà để viết tiếp tiểu thuyết, nhất định phải viết về những gì mình vừa cảm nhận được.“

Mày đúng là : “ Suất ngày tiểu thuyết, tiểu thuyết suất ngày mơ mộng về một tình yêu thật đẹp và lãng mạn rồi sau này sẽ khổ vì yêu. “

Nó dường như lờ đi câu nói của con bạn thân, tỏ vẻ như không nghe thấy gì cả và bỗng cất tiếng hát : “ mây lang thang buồn trôi nặng mang ưu tư khát khao trong tim tháng ngày ………”

Ủa

“ Sao đẹp trai quá vậy ? “

nó quay sang hỏi bạn :

“ Ơ ! Sao chưa thấy anh kia bao giờ nhỉ ? “

Bạn nó con Hà nói với vẻ đầy kiêu căng :

“ Anh nhà bác Thái tao đấy, anh ấy học rồi ở trên Hà Nội ít khi về quê mày không biết là phải …”

Ba tháng sau

Nó và anh quen nhau rồi thời gian qua đi nó dần dần bị anh ngự trị và ngược lại. Theo lời hữa mỗi tuần anh gọi điện về cho nó hai lần, giờ thì nó không nhớ rõ anh yêu và tỏ tình nó như thế nào chỉ biết nó và anh đến bên nhau thật đơn giản như cái tuổi của nó lúc đó vậy .Trong suất thời gian đó có biết bao chuyện cần nhớ, có biết bao ký ức cần và bắt buộc phải quên nhưng dù sao giờ đây nghĩ lại nó cũng là một kỷ niệm đẹp về một mối tình đã qua.

…………

Ba năm sau

……..và rồi mơ ước cũng thành hiện thực nó được đi học ở trên Hà Nội , nó vui lắm khi có nhiều thời gian bên anh, có thể phát triển được tình yêu trong tương lai như nó vẫn hằng mơ ước và rồi nó trở thành hàng xóm của anh, tối tối khi đi học về nó lại có thói quen ló ngó qua nhà anh xem anh về chưa để chạy sang cơm nước giặt dũ ….. tình yêu cứ thể lớn dần lên đã có lúc nó nghĩ nếu như thiếu anh nó sẽ không thể sống được, nhưng cuộc sống đâu êm đềm như thế có lẽ ông trời cứ bắt nó phải yêu và hành hạ nó cho nó khổ.

“ Ông trời kia ghen tị với hạnh phúc mà nó đang có chăng ? “

có lúc nó đã tự hỏi như thế….

…………………………….

Nhớ lại một lần về quê:

Vừa xuống xe một không khí trong lành nhè nhẹ xâm chiếm thân thể nó, hai hàng cây xanh bên đường đẹp và bình yên như trong phim Hàn Quốc vậy. Nó chạy nhảy tung tăng trên con đường quen thuộc luôn có thêm hình bóng anh ….

Đang đạp xe và mơ về con đường hạnh phúc của anh và nó thì Mỹ Lan em gái bỗng giật phoắt xe lại :

" Bà chị . Đã nghe tin gì chưa ? Ông Hiệp đang tán chị Thơm đấy ấy thế mà còn định giới thiệu cho người ta, đúng là ghét cái măt “ nó vênh cái mặt lên

“Cái gì cơ?”

“Chị Hằng vừa kể với em Hiệp nó đang tán em và chị Thơm nó nói được con cá nào thì bắt luôn còn nữa trước đây nó không yêu đương gì chị đâu, nó chỉ đùa giỡn chị thôi “

Sao em biết (nó hỏi lại với cái giọng buồn bã):” thì chính miệng ông nói với Lăng bạn thân mà , sao mà nhầm được” ,thế mà trước đây nó đã đau khổ như thế nào khi bị bỏ rơi nếu trước đây hắn yêu nó thật thì anh trai hắn cũng không tha mà huống hồ lại là anh thân thiết gần nhà.Dường như cả người nó tê điếng lại , tim nó bỗng nhói lên cái việc mà nó chỉ nghĩ là trong phim Hàn Quốc mới có, nó nhớ tới trước đây trước khi yêu anh Hải -người mà nó yêu hơn nó tám tuổi anh của con bạn thân nó và cũng chính từ khi yêu anh nó mới quen biết hắn. Cứ mỗi lần anh về quê là lại rủ hắn đi chơi cùng hai đứa….Rồi nó miên man ngồi nhớ lại trước đây nó luôn thần tượng một anh tên Hiệp, dù nhà nghèo nhưng hắn vẫn đỗ vào top của trường kinh tế quốc dân, rồi mỗi năm cứ vào dịp hè hắn lại về quê ra đồng giúp mẹ cứ nhìn hắn nó lại thấy sao mà ngưỡng mộ quá, từ đó nó biết nó đã thầm yêu hắn nhưng vì nghe tin hắn đã có người yêu mặc dù nó buồn lắm, nhưng nó nghĩ chắc hắn sẽ chả để tâm đến con bé như nó nên đành chôn chặt lòng mình lại, thời gian qua đi và cũng vì thế mà nó đến bên anh Hải khi yêu anh Hải được một thời gian dài .
Một hôm nó đang đi học về thì có tiếng nhờ xe:

“ Cho anh về nhờ xe với”

Nó quay lại có chút giật mình và buâng khuâng

“ Là anh sao, anh Hiệp , anh về quê à?”

Ừ, anh bị thất tình nên về quê đây, hihi

Hắn nói với cái giọng vẫn hài hước như ngày nào nó đã thầm yêu ……

" Đến nhà anh rồi "

Để cám ơn em tối anh mời em đi uống cà phê nhé, chịu không ?

" Okies !" nó nói với cái giọng thật giõng dạc

Đúng như đã hẹn tối hắn qua nhà đón nó, hai anh em vào một quán cà phê khá giản dị rồi câu chuyện bắt đầu được mở ra

Nó nói trước :

"Thực ra ngày trước em đã từng thích thầm anh nhưng em nghe tin anh có bạn gái nên ….và lại khi đó em còn quá trẻ giờ nghĩ lại có đôi lúc em đã cười một mình’’

"Anh biết’’

" anh biết em đã từng thích anh, thực ra khi đó anh cũng có tình cảm với em nhưng khi em định ngỏ ý thì anh Hải lại kể là đang yêu em nên anh thôi "

"Thế giờ anh thế nào ?’’

"Chuyện sáng nay anh nói là thật không ?’’

" Chuyện gì cơ ? "

" Chuyện anh thất tình í ? "

" Ừ .  Là thật đó, anh buồn khi người đó lại là bạn thân của anh, tại sao họ có thể làm thê ? "

" Anh uống nhiều quá….say mất đấy. tí em để anh ở lại đây nha "

" Ừ "

" Đùa chút thế thôi nhưng nó vẫn chở hắn về

…. Hai ngày sau anh lại mời nó đi chơi sau đó anh chở nó ra biển

đừng xe lại anh đã ôm chặt nó vào lòng và nói :

" Giờ đây em có còn chút tình cảm nào với anh không ? "

Câu hỏi của hắn làm nó sững người lại

" tại sao anh lại hỏi vậy ? anh biết em và anh Hải yêu nhau cơ mà "

" Anh biết nhưng giờ thì anh mặc kệ anh chỉ muốn biết câu trả lời của em thôi "

" Anh sao vậy "….nó chưa kịp hỏi xong hắn đã ôm chặt nó vào lòng và khóc rồi viết lên cát « TK »
 


Biển đêm thật đẹp những ánh sao lấp lánh trên mặt nước …dường như nó quên đi tất cả chỉ biết đang bên vòng tay hắn, và nó chợt tỉnh rằng có lẽ nó đang sai, nó đang phản bội người đàn ông rất yêu nó sao ? trên đường về hắn ôm nó thật chặt và nói đáng lẽ ra em không nên yêu anh Hải em có biết vì sao không ?...

" Thứ nhất : anh ấy hơn em quá nhiều tuổi

Thứ hai : gia đình anh ấy không hợp với gia đình em

Thứ ba……..’’

Kể từ hôm đó nó trở thành kẻ phản bội mà nó không hay, nó sợ khi thấy dòng chữ

" Calling 0936054466 anh yêu "

của anh ….và bắt đầu nó tối tối hẹn hò với người đó khi vắng mặt anh

………..ít lâu sau….

Hắn tránh mặt nó. Nó gọi cho con người đã xen ngang vào tình yêu của nó khi đang hạnh phúc nhưng hắn không bắt máy

Nó càng gọi càng cảm thấy hụt hẫng

Hai ngày sau đó nó đang ngồi nghĩ vẩn vơ thì bỗng có tin nhắn

" Gặp anh nhé "……..

" Anh xin lỗi, anh không thể làm như thế anh anh không thể khốn nạn như thế được anh đã từng bị cái cảm giác đó nên anh rất hiểu….’’

Tối tối nó ngồi nghĩ vẩn vơ nó nghĩ đến bãi cát hôm đó nó cố dich tại sao hắn lại viết chữ « TK » và rồi nó lại khóc nước mắt của người con gái lầm lỡ có chút hối hận vì đã phản bội nhưng nó vẫn không tin đó là sự thật.

" Này sao ngồi ngẩn người ra vậy ? " em gái vỗ mạnh vào vai làm nó chợt tỉnh nó đang nhớ tới lỗi lầm của nó trước kia nhưng tất cả chỉ là quá khứ mặc dù có đôi lúc nó trằn trọc và nghĩ đên chữ « tk » và bầu trời đầy sao trên biển đêm hôm ấy. Nhưng giờ đây nó đang hạnh phúc cơ mà sao khi nghe tin trước đây người đàn ông đáng trách kia đã đùa giỡn nó mà làm nó thần người ra như vậy …nó gọi điện mắng với giọng đầy bực tức :

" từ mai đừng nhìn mặt em nữa , em không lên vun vào cho Mỹ Lan và anh, anh luôn là người lừa dối trước đây và bây giờ cũng vậy. "

Hắn thực sự không hiểu nó đang nói gì nhưng suy từ cái vẻ tức giận của nó ra thì hắn biết là có chuyện nghiêm trọng đã xảy ra

tút tút tút…. " nghe máy đi, hãy nói cho anh biết là chuyện gì đang xảy ra "

Cả một ngày nó cố tình không nghe điện thoại mặc cho hắn cứ gọi càng làm nó tức giận thêm mà thôi…..

"anh nói đi, tại sao trước đây anh lại đùa giỡn em, bây giờ em đã bỏ qua tất cả đã nhận anh làm anh trai và rồi vun vào cho anh và Mỹ Lan, nhưng tại sao anh lại đối xử như vậy với em ? "

" Nghe anh giải thích "

" Không . Em sẽ không nghe gì hết cả “

" Em ghét anh ! "

Tối hôm đó anh đã khóc và nói từ trước tới giờ chưa bao giờ anh đùa giỡn em cả anh luôn tôn trọng em, anh phải làm gì để giờ em tin anh ,

…cứ như thế ký ức lại ùa về nó lại nhớ tới biển và nhớ những ngày bên hắn, hắn đã cõng nó đi trên biển và hát cho nó nghe.

Nó không kiểm soát được và bỗng thốt lên : "anh ak, em nhớ anh, em biết em đang sai, em không nên làm như thế này , em có lỗi với anh Hải nhưng tự nhiên em nhớ lại tất cả , em nhớ tới cái hôm cuối cùng anh nhìn em vừa nói vừa khóc .Anh có thể ôm em một lần được không ? "

Đã rất lâu em lâu mơ ước lại đươc anh ôm vào lòng…dù chỉ một lần thôi được không ?’’

" Được "

" Bao giờ em lên hà nôi ?"

" Mai em lên vì mai em phải đi học "

……

Tít tít

em hôm nay lên trường luôn à, trưa anh qua đón em đi ăn nhé ?"tin nhắn của anh yêu

Nếu là những ngày bình thường thì khi nhận được tin nhắn này nó sẽ vui lắm nhưng không hiểu sao hôm nay nó buồn nó nhắn tin lại nói dôi :

" trưa nay em qua nhà Cậu ăn cơm anh không phải đón em đâu "

" Ừ có gì gọi cho anh, em nhé "

" Dạ vâng "

" Em lên xe đi "  –tiếng của hắn làm nó giật mình

"  Em chỉ cần một chỗ thật yên tĩnh để nói chuyện thôi "

" Thế cũng được "

" bây giờ chắc em không còn tin anh nữa?" hắn hỏi nó với cái vẻ mặt đầy thất vọng

" Phải "

Nó nói bốp chat

" Tại sao anh lai đùa cợt em không khi anh biết em luôn tôn thờ tình yêu không đầu không cuối đó "

" Anh chưa bao giờ làm thế ."

" Em có biết tại sao đã bao năm rồi mà anh vẫn chưa yêu ai không? "

" Tât cả là vì em đấy "

" Anh cũng đã từng nghĩ thời gian có với em rất ngắn nhưng không hiểu sao nó lại dày vò anh, nó làm anh khi nghĩ đến lại thấy mình có lỗi với em và có lỗi với cả anh Hải nữa. "

" Em có biết tại sao anh viết chữ đó lên bãi cát không » TK » "

" Đó là vì anh muốn viết chữ không thể nhưng anh lại đảo chữ đi anh viết chứ sau lên trước"

" Anh biết mình không thể vậy sao còn kéo thêm em là người con gái phản bội trong tình yêu ? "

" Anh xin lỗi ! "

" Anh có biết anh đã làm em tổn thương đến thế nào không ? "

" Em biết đối với anh công việc luôn là trên hết nhưng hôm nay anh hãy cho em trở thanh vị trí số một thay nó nhé "

" Ừ . nhưng đến 7h tối thôi chúng ta hay đi một nơi thật xa để không phải nghĩ gì cả, không phải đối mặt với chuyện gì hêt "

thế là nó laị một lần nữa phạm lỗi lầm lỗi lầm mà trước đây nó ghét nhất trong tình yêu

nó không ngờ rằng có ngày lại xảy ra với chính nó và rồi nó tắt máy điện thoại và nói với hắn :

" cho em ôm anh một lần được không ? "

" em buông tay ra đi chúng ta đã sai lầm một lần rồi nên giờ không nên lại sai lầm tiếp nữa, "

" ở quê anh đã nói sẽ ôm em một lần cơ mà"

"em ghét anh !"

".7h chúng ta nên về thôi, em bật máy lên đi không anh Hải sẽ lo lắm đấy,"

Em mặc kệ

" Anh phải ôm em một lân như lời anh đã hứa "

" Chỉ lần này thôi nhé "

Rồi anh ôm chặt nó nói :

" Sao em ngốc quá vậy ? em hãy quên anh đi để sống cho tốt"

Nó im lặng không trả lời câu nói của hắn

Trên đường về nó chỉ muốn ngục vào vai hắn ngủ thiếp đi như cái chuyện của nó và hắn vậy ? nó chợt nhận ra ánh điện đất thủ đô hôm nay sao lung linh đến kỳ lạ, phải chăng đó là điều cuối cùng thiên thần tội lỗi trong tình yêu ban tặng cho nó và rồi sau hôm đó bắt nó phải quên đi tất cả những gì liên quan đên hắn nhưng dù sao đối với nó thì nó cũng đã rất mãn nguyện…

" thuê bao không liên lac đươc"  vẻ mặt cuả anh đầy lo lắng

Anh đi làm về thấy phòng nó khóa cửa ..6h chưa thấy về 7h chưa thấy anh bắt đầu lo lắng cho nó

Anh yêu nó rất chân thành có đôi lúc anh tha thứ cho tất cả những lỗi lầm của nó .
về gần nhà nó nhận được tin nhắn " hãy quên anh đi, anh xin lỗi vì đã cắt ngang hạnh phúc mà em đang có,"

em hiểu mà, tạm biệt anh quá khứ của em

Xuống xe bus

“Calling 0936054466 anh yêu “

Em đây

" Sao em tắt máy vậy, em đang ở đâu? "

" Em vừa xuống xe bus "

" Đứng nguyên đó anh ra đón em,đợi anh đấy nhé, "

Bich bich….em lên xe đi, cả chiều em đi đâu vậy? em có biết anh lo lắng cho em đến thế nào không?



" Em về quê có vui không? "

Vẻ mặt buồn như có chút mệt mỏi của nó

" Em có biết anh nhớ em như thế nào không ? "

Nó cảm thấy có lỗi nhiều lắm khi anh quan tâm nó, lo lắng cho nó….nó buồn cứ nghĩ vẩn vơ

mấy hôm liền nó cứ buồn như vậy người thất thần và chả làm được việc gì cả, rồi nó nghĩ lẽ nào cuộc đời nó cứ luổn quẩn giữ hai người đàn ông đó hay sao? Nó yêu ai nhiều hơn? Nó cần ai hơn?

…’’.Em à , em sao vậy mấy hôm nay ở quê lên anh thấy em khác lắm, có chuyện gì sao? Nói anh nghe xem…. Thế thì nó đã lấy hết cảm đảm đành thú nhận với anh để xin anh tha thứ và nó đã nghĩ đến trường hợp anh không chấp nhận nó” và rồi nó kể tất cả mọi chuyện cho anh nghe

Thật bất ngờ ,anh nói :” Đúng là em đã từng sai lầm nhưng điều quan trọng là cách em nhìn nhận những sai lầm đó như thế nào, em đã suy nghĩ và kể mọi chuyện với anh chúng tỏ điều đó cũng làm em phải khổ tâm rất nhiêu, còn về Hiệp nó tuy cũng có tình cảm với em nhưng cả hai lần dù đã sai lầm nhưng cả hai lần nó đều không mang em rời xa anh, anh sẽ nhìn nhận về nó theo cách khác, như thế anh sẽ tôn trọng nó hơn em à”

Nó nghĩ anh đang không được tỉnh táo khi nói những câu đó

Nhưng trưa hôm sau “ Calling 0936054466 anh yêu

Anh ak, em đừng suy nghĩ đến mấy chuyện đó nữa tối anh về chở em đi ăn kem trang tiền ở bờ hồ em nhe”

Nghe xong câu nói đó của anh nó biết kể từ nay nó phải toàn tâm toàn ý yêu anh, không được mảy may nghĩ đến người đàn ông khác dù chỉ một chút thôi và rồi kể từ ngày hôm đó nó đã làm được nó yêu và chỉ nghĩ đến anh, vì ở gần nhà nhau nên hai bên gia đình đều biết chuyện của hai đứa cả họ hàng và làng xóm cũng không ngoại lệ.

Những ngày tháng êm đềm hạnh phúc đó chả được bao lâu một hôm nó đi sinh nhật con bạn thân học cùng lớp và cũng là hôm mẹ anh lên chơi thấy phòng nó khóa của mẹ anh đã nói với anh: “thực ra biết hai đứa thương yêu nhau từ lâu rồi nhưng là cha mẹ thì không ai lỡ ngăn cấm nhưng giờ mẹ tính năm nay cưới cho hai đứa nên đã đi xem một vài nơi, người ta nói không tốt, hai đứa không hợp tuổi con nên xem xét lại”

Bàn chân nó gần như ngụy xuống tay nó vịn vào gần mép cửa nó không tin được nó đang nghe gì nữa nó chạy cứ chạy , không muốn dừng lại….

…………’’ hôm qua em đi về muộn vậy mẹ anh đợi em mãi đấy, ‘’

" Thế ak ?"

“ Thế bác có nói gì em không? "

“ Không bác chỉ hỏi em đi đâu thôi, “

“ Có thật không? Anh đang nói dối.”

“Anh có nói dối gì đâu “

….

“ Thực ra hôm qua em về rất sớm vì em biết mẹ anh lên nhưng tinh cờ em nghe được anh và bác nói chuyện, thê chuyện đó có là sự thực không anh? “

Anh ôm nó vào lòng khóc và nói :”mẹ anh nói chỉ để mình tham khảo thôi chứ hai đứa đã yêu thương nhau trong suất một thời gian dài thì có gì ngăn cản được tình yêu của anh và em chứ, em đừng lo, “

Nghe anh nói vậy dường như nó cũng được an ủi, nhưng nó vẫn lo lắng, kể từ hôm đó hai đứa cứ nhìn thấy nhau là nước mắt lại rơi, rồi gần têt gia đình bắt anh về sơm để xem xét

Khi biết chuyện nếu anh lấy nó anh sẽ chết nó hiểu cũng chính vì thế nên gia đình anh sợ, ……………

một cái tết buồn mà nó chưa bao giờ biết tới ,năm nay tuy mọi chuyện xảy ra như thế nhưng anh vẫn xin đi lại ăn tết gia đình nó.

Mùng một tết anh đã ra chúc tết gia đình nó nhìn thấy anh nước mắt không thể nào níu lại được rồi nó lại khóc…..giọt nước mắt ngày mùng một tết …nó ước giá như trước đây anh không tha thứ cho lỗi lâm của nó(để rôi khi nó yêu anh nhiều nhất ….), giá như trước đấy nó khống yêu anh…có biết bao cái giá như trong nó xuất hiện mọi năm cứ vào mùng một là nó dậy sớm tìm bộ quần áo đẹp mặc rồi để qua nhà anh chúc tết , ấy thế nhưng năm nay tối nó mới định qua nhà anh, nó tưởng tượng ra cảnh đó chăc sẽ chắng vui vẻ gì ….nó buồn và nó lại khóc…

………………………….

“ Hồng ! sao trông em như người mất hồn vậy em không nhìn thấy anh sao? “

Nó ngẩng đầu lên là anh Hiệp

" Anh ơi, anh nói chuyện với em tí được không ? "

" Hôm nay là mùng một tết mà "

"Mặc kệ đi , em buồn em muốn được tâm sự "

" Ừ. thế cũng được "

"em đợi anh vào nhà lấy cho em cái áo khoác đã nhé "(nhà hắn cạnh nhà người yêu nó)

" em nói đi "

" em có chuyện gì vậy ? "

nó chỉ biết khóc nó khóc như chưa bao giờ được khóc vậy

" em đừng khóc nữa kể cho anh nghe xem’’

anh ơi có lẽ em và anh Hải không đi được đến đâu cả,

"tại sao ?"  hắn hoảng hôt

" vì chúng em không hợp tuổi, gia đinh anh ấy nói em cao số nếu lấy em thì anh ấy sẽ chết "

" thế ý anh ấy thê nào ? "

" anh ấy thương em và em cũng vậy nhưng anh ấy nói không muốn sau này em khổ nên đồng ý chia tay "

" thật sao ? "

"a ơi ,sao số em khổ quá vậy lẽ nào ông trời đang trừng phạt em sao? "

mặc cho nó khóc anh cũng không ôm nó như trước đây, anh lại lấy cái tình hài hước ra để trêu nó trọc cho nó cười,

nó nói:” chắc năm nay anh sẽ bị em làm phiền nhiều đấy, vì người ta nói nếu mồng một mình gặp ai, mình làm gi thì trong tháng mình sẽ làm nhiều việc lặp lại giống hôm đó’’

mùng mấy em pải đi học

mùng 8 nên chắc mùng 6 em nên

còn anh

anh cũng thế

mung 8 anh đi làm

những ở quê chỉ làm em buồn thôi em phải lên sớm để chuyển nhà trọ, giờ em sao có thể ở đó được

……………

Mùng 6 nó lên, nó tìm được nhà thế là nó chuyển mà không cho anh biết vì nó sợ anh buồn, và nó sợ khi thấy cảnh chia ly như trong truyện tuyết thuyết mà nó đã từng đọc

ở chỗ mới nó chỉ cho hắn biết , hắn ngày ngày quan tâm nó,

5thang trôi qua hắn luôn quan tâm nó sáng nó đi học chiều về trời lạnh nhưng nó cứ ngồi ở hồ văn quán vì nó mong sao trút bỏ được tất cả những phiền muội như cái tên khác của hồ này là: “ hồ than thở “

Là liễu rũ cành xuống trơ trọi , vẻ buồn như tâm trạng của nó vậy, hồ nước làm người nó lạnh gắt….hắn luôn bên nó an ủi động viên nó khi nó cần nhất

Một hôm khi nghe tin anh ốm dù trời mưa nhưng nó vẫn bắt xe bus đến thăm anh

Lúc gần về thì nó tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa anh và mẹ anh

Nó hỏi anh:”

Anh sắp cưới ư? Người đó là ai vậy ? lẽ nào nhanh đến vậy sao ? "nó cố kiềm nén, anh thấy trời mưa nên đã gọi điện cho hắn đến chở nó về giúp anh nó cũng biết anh luốn muốn vun vào cho hắn và nó vì dù sao anh cũng rất tin tưởng hắn và biết quá khứ của nó.

Trên đường về đêm đông rét căm căm mưa ướt thấm vào mặt nó, nó khóc và chỉ biết khóc thôi bỗng hắn nắm lấy tay nó và nói :

Em lạnh lắm phải không ? "

Nó muốn gục vào bờ vai kia quá dường như nó quá mệt mỏi quá đau khổ khi yêu rồi đã đên lúc nó muốn dừng lại nó muốn đươc trở lại quãng thời gian vui vẻ trước đây khi chưa biết yêu.

….. Năm tháng sau :

“ Anh muốn bù đắp cho em, anh chưa bao giờ quên em cả , anh có thể chờ có thể đợi đến khi ……………..”……………..hắn nói yêu và bù đắp những mất mát cho nó trong suất thời gian qua…………

………………….Bỗng có tiếng gió thổi nhẹ qua khe cửa làm nó chợt tỉnh những dòng suy nghĩ đó…nó gập những ký ức đó lại lau khô nước mắt và muốn được đi dạo một mình.

………….

Hoa phượng đỏ rực một góc trời, bằng lăng tím bao phủ in bóng dưới mặt hồ tím ngắt, không khí thật tuyệt cớ sao lòng nó buồn man mát, có phải nó đang nhớ tới biển và nhớ hắn chăng? Và nó chiêm nghiệm ra rằng : “Biển và ánh trăng tuy luôn nhìn thấy nhau nhưng mãi mãi không bao giờ đến bên nhau được “

Nó thênh thang dạo bước nó cảm nhận được sự tưởi trẻ và tràn đầy sức sống đang ùa về như ngày nào và bỗng vu vơ nghĩ về chuyện tình ấy. Chuyện tình “ Ba Chữ H “ .