Thu đang đến
thật rồi ư ?
Thế là lần đầu tiên tôi cảm
nhận được cái hương thoang thoảng trong gió khẽ phẳng phất nhẹ qua ô cửa sổ và
khẽ bám nhẹ trên mái tóc – một cảm xúc rất thật. Lần đầu tiên tôi biết Thu đang
về dường như trong cái nhịp sống gấp gáp hối hả và vội vã của Hà Nội nó đã cuốn
tôi đi, đã cuốn bao năm nay rồi, để rồi giờ chợt dừng lại và nhận ra Thu đang về
cũng bởi người tôi yêu thương nhất đã đợi khi Thu về để rời xa tôi. Cũng như
rất nhiều người khác luôn man mác buồn khi thu tới, luôn thấy có cái gì đó
chùng chình thật buồn khi nhìn những chiếc lá vàng nhẹ rơi, nhưng đây là lần đầu
tiên tôi cảm nhận Thu lại đáng nhớ đến như vậy !.
Cái cảm giác bước nhẹ trên phố
cảm nhận được từng con gió khẽ thoảng qua, cảm nhận được giá trị của những cơn
mưa bất chợt khi cuối Hạ đầu Thu mà có lẽ chưa một lần ta đừng lại để cảm nhận
về nó thêm chút nữa bởi luôn mặc định trong cái suy nghĩ rằng“ Nó là điều hiển
nhiên sảy ra thôi mà “ .
Có đôi lúc
tôi tự hỏi chắc tại mình luôn yêu mùa Thu nhất , luôn nhiều cảm xúc khi Thu về
nên mình thường ưu ái cho nó thêm chút tình cảm chăng?
Nhưng rồi
cũng tự mình tìm ra câu trả lời cho câu hỏi mơ hồ đó : “ Không phải thế .“
Tôi yêu Thu
và cũng giống tất cả những người khác bởi Thu thật sự đặc biệt, và cảm xúc đó
cũng thật đặc biệt. Từ giờ có lẽ sẽ không bao giờ tôi vội vã mà quên Thu đang về như
trước đây nữa , cũng sẽ không mặc định cho mình cảm giác “ Thu Buồn “ như trước
đây. Tôi sẽ trân trọng khi Thu tới bởi
tôi nhận ra rằng khi Thu về cũng là lúc ta nhìn nhận lại, sống châm hơn và cảm
thấy trong tôi có được “Khoảng Lặng “ của chính mình hơn bao giờ hết.
Tôi yêu mùa
Thu – đặc biệt là mùa Thu của Hà Nội .