Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Giá có ai đó nắm tay ta nói rằng: "Đừng sợ mà hãy tin anh".

Bạn hỏi, sao không mở lòng ra với những người xung quanh đi, sao vẫn giữ mình lặng lẽ, tất cả qua lâu rồi mà vẫn chưa lành sao ? Sao còn ngồi mãi một chỗ...

Ừ thì...Biết nói với bạn thế nào đây ?! Trong lòng mỗi chúng ta đều có một khoảng tên là sợ hãi mà... Mình chưa thấy mình đủ bình an trong lòng để thắng được nỗi sợ những cái chênh vênh khi yêu một người nào đó....

Mình sợ cảm giác khi nhớ về một người...mình sợ cái da diết đó làm mình đau, vì hơn một lần mình biết, những thương nhớ đó quá mong manh, quá bé nhỏ trước cuộc đời này... Và mình không biết cách để làm cho những điều bé nhỏ mà mình yêu thương đừng thay đổi theo năm tháng.... chúng ta vẫn thường không sợ những thứ chúng ta không biết, mà cái đáng sợ chính là sự đổi thay từ những cái mà chúng ta đang có...

Mình cũng sợ cái ý nghĩ rằng những yêu thương mỏng như sương khói sẽ không giữ được hơi ấm của đôi bàn tay này...mình sợ rằng có lúc nào đó người phải ra đi, vì biết đâu, bờ vai người vốn không phải dành cho mình...Làm sao biết trước được một cuộc tình sẽ không làm ta đau, làm sao biết được hơi ấm nào đó sẽ ở bên mình mãi hay ta chỉ bên nhau một quãng đời, rồi phải buông tay để người đi để tìm cho đúng đôi bàn tay của người...?! Làm sao để biết được tất cả những điều đó...?!

Giá có ai nắm tay ta nói rằng: Đừng sợ !
Mình sợ cảm giác khi nhớ về một người...(Ảnh minh họa)


Mình sợ những khi giận hờn, mình sợ cả những nắng mưa trên chặng đường mà mình sẽ đi cùng người... Làm sao biết được giữa những chông chênh vời vợi đó, bàn tay mình không lạc mất người ?! Làm sao biết được rằng, những buổi sáng thức dậy sau nhiều ngày yêu nhau những yêu thương sẽ vẫn còn nguyên vẹn như ngày đầu tiên?!

Một lần chạm đến nỗi đau khiến người ta sợ hãi tất cả, hoài nghi tất cả...Dù lắm khi biết, yêu thương ở phía ấy, nhưng vẫn không dám chạm đến, chỉ vì những nỗi đau cũng ở cùng phía ấy... Có lẽ ta sẽ vẫn yêu, nhưng chưa phải là bây giờ bạn ạ... Ta vẫn còn sợ những nỗi đau, vẫn còn sợ những chông chênh, vẫn còn sợ những hoài nghi trong lòng ta sẽ tổn thương người...Ta chưa sẵn sàng để yêu lần nữa và rất có thể là đau lần nữa...

Giá có ai nắm nay ta và nói rằng Đừng sợ.... !

Yêu em đơn phương.....

Một mình với tình yêu

Chủ nhật, ngày 24/04/2011, 05:10

  - Yêu đơn phương một người là dành trọn tình yêu cho người đó mà không được đền đáp lại.

Yêu và được yêu là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau. Ở đời, ai không mong muốn kiếm tìm được một nửa đích thực của cuộc đời, ai không mong muốn lấy được người mình yêu thương trọn vẹn. Nhưng đâu phải ai cũng toại nguyện được điều đó, đâu phải ai cũng được hạnh phúc trong tình yêu. Anh cũng vậy, đã yêu em và không được đáp lại. Nhưng anh vẫn yêu, vẫn thương, vẫn đợi và chấp nhận khổ đau dù chỉ được nhìn thấy em cười. Đó là tình yêu đơn phương phải không em?

Yêu đơn phương một người là dành trọn tình yêu cho người đó mà không được đền đáp lại. Là ngày nhớ, đêm mong những tin nhắn điện thoại, nhưng lời tâm sự của người đó dù biết rằng, tất cả chỉ là xã giao.

Một mình với tình yêu, Eva tám chuyện, Yeu mai mot nguoi, yeu mot nguoi, yeu don phuong, tinh don phuong, don phuong, tinh yeu, yeu em, anh con yeu em

Yêu đơn phương một người là dành trọn tình yêu cho người đó mà không được đền đáp lại. 


Yêu đơn phương một người là sẵn sàng chờ đợi, sẵn sàng chấp nhận chỉ đứng từ xa mà nhìn về phía người đó, nhìn người ta bước đi bên cạnh một bóng hình khác dù rằng lòng đau nhói con tin.

Anh cũng vậy, cũng đã yêu đơn phương em từ khi em còn là cô bé

Tuổi học trò đâu biết gì để dám nói hai chữ tình yêu. Nhưng giờ đây anh đã không còn là cậu con trai nhỏ ngây ngô như ngày nào nữa. Lúc này anh mới hiểu anh đã yêu em, anh không thể quên được cô gái nhìn anh trong buổi chiều ngơ ngác ấy. Anh nhớ nụ cười, nhớ anh mắt thông minh rạng rỡ của em.

Yêu đơn phương, tình yêu của anh đích thị là đơn phương bởi giờ đây anh chỉ có một mình, còn em đang nắm tay ai trên con đường em chọn. Em sẽ không nhớ gì hình ảnh cậu bạn nhỏ cùng bàn ngày nào vẫn liếc nhìn trộm em mỗi khi em mải miết làm bài.

Yêu đơn phương một người là sẽ không còn cơ hội để dành tình cảm cho một người nào khác dù biết rằng, người đó sẽ vĩnh viễn không thuộc về ta. Cứ chờ, cứ đợi trong vô vọng nhưng trái tim không thể ấm lại, lòng không thể mở cửa để đón nhận bất cứ một người đàn ông nào khác.

Vì yêu em trong vô vọng mà cho đến giờ đây, anh vẫn không dành tình cảm cho một người con gái nào khác.

Và tình yêu đơn phương của anh dành cho em đã bao nhiêu năm nay rồi, có lẽ em không thể hiểu rằng anh yêu em nhiều như thế nào. Nhưng trái tim anh chỉ dành cho em mà thôi.


Em sẽ chẳng tin trên đời này còn có một gã trai khờ khạo đến thế đúng không? Người ta cứ đến với em rồi lại đi để cho em mất niềm tin vào tình yêu nhưng em hãy cứ tin anh, còn có một người là anh nguyện chăm sóc cho em cả đời, nguyện bên em và chờ ngày được em đón nhận tình yêu này. Trên đời này còn rất nhiều đàn ông tốt. Em đừng vì một lần sai lầm, thật vọng mà đánh mất đi hạnh phúc đích thực của đời mình. Đừng sống với quá khứ em nhé, hãy để nó ngủ yên và đón nhận những gì là của em. Hãy tin anh một lần này thôi, anh sẽ chứng minh cho em thấy, hạnh phúc bên em chính là anh.

Vì yêu em trong vô vọng mà cho đến giờ đây, anh vẫn không dành tình cảm cho một người con gái nào khác. Hãy tin anh, hãy tin tình yêu anh dành cho em. Em cứ chơi, cứ vui, cứ vô tư làm những gì em thích. Chỉ cần một ngày nào đó em cảm thấy mệt mỏi, muốn có một bến đỗ bình yên, hãy tìm đến anh. Anh sẽ vẫn chờ em, vẫn yêu em và hứa cả đời này sẽ chăm sóc cho em, mang lại cho em cuộc sống hạnh phúc. Hãy tin anh một lần được không em và để cho anh được chờ em, em nhé!

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Goóc Khuất Của Con Tim

Cũng chính là sinh viên mà tôi đã quen anh, người mà làm trái tim tôi biết rung động, biết thổn thức, biết mong và biết nhớ.

Anh và tôi ở cùng xóm với nhau, chúng tôi biết nhau từ khi cả hai là sinh viên năm thứ nhất, nhưng quãng thời gian tôi và anh yêu nhau thì không nhiều, 1 năm 3 ngày. Vì ở cùng xóm với nhau, ban đầu lại không hợp tính nên những lần nói chuyện với nhau là những lần đối đáp nhau, không ai nhường ai, kém miếng khó chịu... Cứ thế, thời gian trôi đi cùng với sự vun vén của mọi người trong xóm, chúng tôi nhìn lại mình và có tình cảm với nhau từ bao giờ không biết.

Ngày nhận lời yêu anh, tôi vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận tình yêu đó và chính anh cũng cảm nhận được điều đó qua hành động, việc làm của tôi. Anh vẫn bên tôi và thời gian đã làm cho tôi yêu anh nhiều hơn. Anh không lãng mạn được như những người khác. Yêu anh tôi không có những buổi tối cùng dắt tay nhau đi dao, cùng nhau đi đến những nơi mình thích hay chỉ đơn giản dành riêng cho nhau bữa ăn chỉ có 2 đưa... cũng đều không có. Đổi lại anh quan tâm đến tôi theo cách khác, mỗi lần rửa bát đều rửa cùng tôi, mỗi lần nấu cơm đều dành nấu cơm cho tôi, việc gì khó cũng nhận làm hết. Với tôi chỉ vậy thôi nhưng đã thấy ấm áp và vui rất nhiều, thấy rằng anh luôn bên tôi, quan tâm đến tôi.

Những khi mệt mỏi nghĩ đến anh là mọi điều đó tan biến hết trong tôi. Nhớ quãng thời gian đang quen với cuộc sống sinh viên thì tôi phải đi thực tập công nghệ sáu tuần, làm vất vả như công nhân mà ở nhà tôi có phải làm vất vả như vậy bao giờ đâu. Được ngày nghỉ về gặp anh, thấy anh là tôi khóc luôn, khóc vì mệt, khóc vì hạnh phúc, khóc để làm nũng với anh khóc để được anh ôm vào lòng, bao mệt mỏi trong tôi tan hết. Có những điều tưởng như đơn giản nhưng càng làm thổi bùng ngọn lửa tình yêu của chúng tôi.

Ngày nhận lời yêu anh, tôi vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận tình yêu đó (Ảnh minh họa)


Mặc dù chúng tôi yêu nhau nhưng vẫn có điều gì đó mà tôi cảm giác là mình vẫn còn trẻ con xem vào giữa làm tôi ít thể hiện tình cảm với anh. Hay là do tôi ích kỉ sợ anh biết rằng tôi yêu anh nhiều hơn, sợ tôi phải phụ thuộc anh, không được anh nuông chiều, không được làm nũng anh nữa. Để đến nỗi mà anh nói với tôi rằng “không thấy bao giờ tự nhiên em nhắn tin cho anh, không thấy bao giờ tự nhiên ôm anh nhỉ?”

Rồi anh ra trường trước tôi, anh về nhà mãi không xin được việc đi làm. Quãng thời gian này là khoảng thời gian mà tình cảm chúng tôi bị sứt mẻ. Anh nặng nề chuyện không xin được việc làm, tâm trạng không thoải mái, rồi anh cáu gắt lây cả sang tôi, rồi những lần nói chuyện với nhau thưa dần, anh cảm thấy cuộc sống vô vị, buồn tẻ và rồi cứ thế chúng tôi xa nhau.

Những lần nói chuyện với nhau là những lần tôi khóc, nhiều lúc chỉ vì lý do đơn giản mà tôi cũng khóc làm anh càng giận tôi hơn khi đang rối bời vì công việc mà tôi lại như vậy. Anh xa tôi còn vì một lý do khác nữa là sau khi ra trường một năm anh quay lại học liên thông tiếp 2 năm thì cũng là lúc tôi ra trường, anh sợ tôi phải đợi lâu, sợ không đem lại được hạnh phúc đến cho tôi. Trong khi tôi là con gái mà tôi còn không tính toán như vậy, anh thì nghĩ cho tôi...

Kể từ đó là những chuỗi ngày của tôi là những buổi tối tôi nằm một mình trong phòng khóc thầm, tôi sợ buổi tối, tôi sợ những lúc phải ở trong phòng một mình. Hình ảnh của anh đã quá quen thuộc rồi, nó hiện hữu trong tâm trí tôi và cả trong cuộc sống hằng ngày của tôi nữa, tôi quen có anh làm giúp, quen có anh làm cùng, quen có anh mắng tôi lười học, mắng tôi không được ăn món cà muối vì sợ tôi ho. Chỉ thế thôi, chỉ từng ấy anh dành cho tôi thôi mà sao mỗi khi bên anh không cần nói gì tôi vẫn rất vui, cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh và tràn ngập hạnh phúc.

Tình cảm tôi dành cho anh là người đầu tiên, cái nắm tay cũng là lần đầu và cả nụ hôn cũng là lần đầu dành cho anh. Thế mà chúng tôi lại xa nhau, anh về nhà bận rộn với công việc không còn thời gian rảnh rồi mà nghĩ đến tôi. Còn tôi vẫn còn đang là sinh viên nên có thời gian rảnh nhớ đến anh, cứ thế là tôi lại buồn, mắt lại rưng rưng...

Những lần nói chuyện với nhau là những lần tôi khóc (Ảnh minh họa)


Khi còn là sinh viên không lo nghĩ gì đến cuộc sống sau này, cứ ngỡ yêu là sẽ đến với nhau, nhưng đến khi anh ra trường rồi mọi suy nghĩ đó không còn nữa, anh cuốn vào những suy nghĩ lớn hơn, sợ có học liên thông xong cũng không có được công việc ổn định, cứ lông bông thì lại làm tôi khổ. Ra ngoài cuộc sống mới biết phải tính toán, phải lo lắng nhiều điều, mọi thứ không còn màu hồng như là sinh viên. Chính vì điều đó mà tôi hiểu rằng một phần những mối tình sinh viên thường không đến được với nhau. Vì khoảng cách, vì công việc, vì cuộc sống thay đổi.

Cuộc sống không phải bộn bề với những lo toan về đồng tiền, với một công việc tốt, một mức lương cao thì chắc hẳn rằng không phải mình tôi mà có rất nhiều đôi bạn nữa tình đầu là tình cuối!

Nếu thời gian có quay trở lại, tôi sẽ bạo dạn thể hiện mình yêu anh nhiều như thế nào, nếu thời gian có quay trở lại, tôi sẽ mạnh mẽ hơn, tôi sẽ không có những suy nghĩ lệch lạch, không nói những lời khiến anh phải suy nghĩ để không phải xa nhau.. Nhưng thời gian có bao giờ chờ đợi ai? Cuộc sống không bao giờ dành chỗ cho từ “nếu”. Khi đang ngồi viết những dòng chữ này thì cũng là lúc tôi quen dần với cuộc sống cô đơn, quen dần với cuộc sống quạnh vắng, quen dần với cuộc sống không anh. Tôi không hối hận khi yêu anh, nhưng nếu được lựa chọn lại tôi sẽ không yêu khi còn là sinh viên.

Sau khi ra trường tôi đủ lớn, đủ suy nghĩ chín chắn, đủ biết được những khó khăn trong cuộc sống là như thế nào khi đó tôi sẽ yêu, sẽ vun vén cho tình yêu mình thật hoàn hảo. Tôi và anh có duyên mà không có phận. Nhớ đến anh là nhớ đến những kỉ niệm ngập tràn hạnh phúc, khóe mắt tôi thấy cay cay. Giờ đây thật lòng trong thâm tâm tôi thầm chúc anh tìm được công việc như mong muốn và có một cuộc sống tình thần tràn ngập niềm vui và niềm hạnh phúc. Và tôi mỉm cười đón chào một cuộc sống mới.

Tuy giờ đây chúng tôi không còn là của nhau nữa, nhưng anh vẫn liên lạc hỏi thăm tôi và tôi sẽ cố gắng sống thật vui vẻ để anh không còn cảm thấy có lỗi với tôi vì anh nói anh đã có lỗi với tôi rất nhiều, đã làm tôi khóc, đã làm tôi buồn.  Những gì của anh, của tôi sẽ mãi là những kỉ niệm đẹp, tôi xếp nó vào một phần của khối óc, một góc của trái tim.