Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2013

Cô gái sinh Tháng 12 ( Tháng Cuối Năm)

Tháng của nỗi nhớ gầy hao, của cái ôm thật chặt, tháng của những cô gái quen cười tít mắt và hay khóc vu vơ.

 
Con gái sinh tháng 12
Con gái sinh tháng 12, dù công khai thể hiện hay cố tình chối bỏ, tận sâu thẳm tim mình đều ấp ủ một tình yêu chung thủy dành cho mùa đông. Yêu ngày em sinh ra rét cắt da cắt thịt, gió heo may chới với ùa về, mẹ ôm em vào lòng mong chở che hết những mùa gió lận đận thổi suốt một đời người. Yêu niềm háo hức thơ dại khi em đếm ngược từng ngày đợi đến sinh nhật, yêu những ngăn tim đầy vơi, em loay hoay cả tháng vẫn không xếp vừa yêu thương, nhung nhớ để vẫy chào năm cũ. Yêu cả cái rét hanh hao, cả lối về ngược gió và những cơn mưa dầm dề, lạnh tím tim.

Cô gái tháng 12, thuở bé ước mình là công chúa long lanh nói cười, long lanh ngủ quên trên trang cổ tích, lớn lên chỉ ước làm đốm lửa nhỏ ngoài phố mùa đông. Thế nên em thích tô son đỏ, quàng khăn len đỏ, đi giày màu đỏ, mong sưởi ấm một con ngõ nào đó mùa đông ghé qua rồi tha thiết ở lại, một bàn tay run rẩy vươn ra hứng nỗi buồn.

Sinh ra giữa mùa “trái gió trở trời”, em có những thói quen chẳng giống ai. Thích ăn kem trời lạnh, thích cuộn chăn bông xem phim, đọc sách thâu đêm, thích ra biển mùa đông, thích ốm để được hít hà tô cháo nóng, thích lang thang một mình để biết đông đã tràn về trên từng con phố, trên từng mặt người lo toan, hối hả.

Con gái sinh mùa này vốn quen với lạnh giá. Có những ngày rét mướt, em để cảm xúc của mình đùa giỡn với tiết trời ẩm ương rồi như một chú mèo hoang quá yêu cuộn len rối nó vẫn đùa nghịch, lòng em bỗng buồn tênh, xám xít như màu trời. Tháng 12 ùa về cùng những quạnh hiu, mắt môi lạnh buốt, bàn tay lạnh buốt. Con gái đa cảm dù ở cạnh người yêu, dù đang ngả nghiêng cười bên người thân, bạn bè, lòng vẫn mang nỗi cô đơn vô cùng và vô cớ. Nhưng em chẳng vì thế mà rầu rĩ bởi “cô đơn là bản chất của con người”. Em đã quá quen với những khoảng trống chẳng thể lấp đầy. Một cô gái cô độc nếu vấp ngã sẽ biết tự đứng dậy, nếu quá đau sẽ biết tự buông, khi buồn hay thất bại sẽ chui vào một góc òa khóc thật to rồi tự lau nước mắt.

Con gái tháng 12 sợ nhất sự ràng buộc. Ràng buộc bởi những nơi chốn quá quen thuộc, những công việc lặp đi lặp lại, những định kiến cố hữu, em vùng vẫy thoát ra khỏi lằn ranh cũ kĩ nên đôi khi rất cứng đầu cứng cổ. Đừng ai đuổi bắt một ngọn gió ham chơi hay muốn giữ mãi con sóng bạc đầu, cũng đừng cố ràng buộc em.

Vốn cả thèm chóng chán, em chẳng mê thứ gì được lâu, cả tình yêu cũng thế. Em đa tình và dễ rung động nhưng thật khó để in hình ai đó lên tim. Dù thế những cô gái tháng 12 luôn gắn lên tim mình nỗi nhớ dài như mùa đông, như đường bay của cánh chim vô định. Nỗi nhớ chỉ dành cho một người tình xưa cũ, cuộc tình dài rộng quá nhiều khi em thấy chỉ còn lại mình đơn độc giữa mùa đông và những thương yêu vô thường như mưa nắng.

Con gái sinh tháng 12, dẫu mới lên 5 hay đã 35 tuổi đều rất thích được ôm. Bởi mạnh mẽ, cô độc đến đâu em vẫn là con gái, dù thích rong chơi sẽ có ngày em mỏi chân đứng lại, dù chưa bao giờ biết yêu tử tế em vẫn cần một vòng tay ấm giữ em lại thật lâu.

P/S : Khi đọc bài viết này tôi thấy hình ảnh và tính cách của mình trong đó - Cô gái sinh tháng 12 ! 

                                                                                                       Theo Nguồn  : Báo Dân Trí

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Tháng 12 - Chút vấn vương tháng cuối năm !

Có phải do thời tiết mùa đông làm cho con người ta không đủ hơi ấm để vo tròn những khoảng trống riêng trong góc nhỏ của con tim chăng?

Tháng Mười Hai, nhng ngày khép li mt vòng tròn va cũ, có dành li nhn nh gì cho quá kh va qua không nhỉ ? 

Có lẽ là nhiều… và rất nhiều chứ… 

Có lẽ tháng 12 tháng cuối năm này luôn tồn tại ngày đặc biệt nên tôi thấy xao xuyến quá ! Lẽ nào đó là ngày sinh nhật của tôi ? hay còn vì lý do nào khác nữa chăng?




Đông đến ! Lạnh thật ! Sáng dậy đi làm sương mơn man trong hởi thở, vo nhẹ hai bàn tay vào nhau để lấy thêm chút hơi ấm trong những ngày đông.


Nhng ngày tháng Mười Hai dường như lnh hơn mt chút, ni cô đơn đi lc khp hang cùng ngõ hm. Tôi s bt gp nhng dòng người đi rt vi, vi vã gia năm tháng bôn ba, gia nhng con sóng cuc đi tt bt, c dòng thi gian cũng không dng li trong mt cái nhíu mày. Tôi nhn ra rng, nhng ngày cui năm đang trôi có chút gì nhẹ như đang chờ đợi có chút gì đó như đang vội vã… có lẽ cơ hội cuối cùng trong năm mà cũng không có gắng sao? Như thế thì sẽ buồn lắm !

Sắp hết một năm rồi …. Tôi muốn làm gì? Tôi đã làm được gì ? Tôi khao khát như thế nào về tương lai? ….

Nhng ngày tháng Mười Hai ai ai cũng gói ghém hoài nim, ct vào sâu mt ngăn t vô hình, đt nơi lng ngc trái. Thi thong phía bên y nhoi nhói đau, thi thong phía bên y li n mt min hnh phúc. Tôi cũng đng quên, làm ging h, gói ghém nhng ni đau.
Mt năm trôi qua, mi người không ngng nhìn li nhng gì đã làm, đang làm và vn còn nui tiếc chưa làm cho trn vn. Người ta cân nhc nhiu hơn vic đong đếm thi gian, thm chí bây gi, người ta còn cân nhc c tình yêu thương san s cho nhng mi quan h cũ – mi chng cht. Tôi cũng đng quên, làm ging h, dành cho mình mt góc khut đ đt tên, nhng yêu thương cũ mi, nhng mi quan h thân quen, nhng hoài nim vn không còn liên quan đến hin ti. Và có lẽ khi ấy tôi thấy mình man mác buồn. Có những mối quan hệ không rõ ràng làm cho ta cứ mơ hồ và như không thể làm cho nó rõ rang hơn được nữa… có lẽ chỉ có thể dừng lại và tồn tại ở vị trí đó trong tôi.

 

Đi ngoài đường nhng ngày cui năm rt khác. Con người ta như c tình đi chm ln đi nhanh, như mt k vn vương hoài tình cũ, na mun năm cũ trôi qua, na mun níu li. Như chiu nay đi trên ph, bt gp ánh mt bun than th tiếc thương, người ta li chnh lòng khi nghĩ v quá kh. Đng ging như người ta, hãy mm cười tin đưa nhng gì đã qua, dù thân thuc, nhưng nó không còn đ sc làm tn thương thêm na. Tôi đi và suy nghĩ lại một chút về quá khứ….buâng khuâng chút hiện tại… mơ ước 1 chút gì đó của tương lai…

Tôi thấy thời gian trôi thật nhanh nhưng tôi không muốn níu giữ nó…Vì tôi luôn biết thời gian cho ta cơ hội nhưng thời gian sẽ chẳng chờ đợi ai bao giờ.
Nhng ngày cui năm bng lên sc sng ca mùa l hi. Đâu đó trên ph phương giăng đèn l lm, con người ta d đ mình lc bước gia đơn côi. Đng ging như người ta nhé, nếu cô đơn hãy t nm ly tay mình. Mùa mi v đ cu phước lành và bình an s đến, không phi mùa đ t gieo phin mun đâu!
Ri nhng ngày ca tháng cui cũng trôi qua, quan trng không phi là mình đã làm được gì, đánh mt nhng gì, mà quan trng là khi nhìn li mt chng đường ngn ngi, mình có còn cm thy hi tiếc điu gì hay không. Thay vì nng lòng vi nhng điu phin mun, chi bng m lòng đón nhn nhng chia s t xung quanh. Hãy hc cách đ m rng lòng mình, hòa nhp vào cuc sng ca người khác, cũng hc cách bước đi vng chc, không quá nhanh, đng quá chm, đ tui tr vn tràn tr nhit huyết và hăng say.



 
Vy nên, hãy dành nhng li nhn nh, nhng công vic m cn làm, c nhng yêu thương còn chưa kp nói thành li,… cho tròn vn mùa đông trôi qua.

Còn tôi . Tôi cũng vậy ! Cũng để cho những ngày tháng cuối năm trôi qua một cách nhẹ nhàng, và cũng sẽ để cho những mùa đông nối tiếp nhau qua nhẹ nhàng như thế. Nhưng tôi sẽ chỉ giữ lại cho mình những gì đáng nhớ và nên nhớ mà thôi !


Mùa Đông ơi ! Em hãy nhè nhẹ qua em nhé !